Mười lăm năm đắm con đò xuân xanh .
Chị yêu lệ chảy đã đành ,
Chứ em nước mắt đâu dành chàng Kim .
Ơ kìa ! Sao chị ngồi im ,
Máu còn biết chảy về tim để hồng .
Lấy người yêu chị làm chồng ,
Đời em thể thắt một vòng oan khiên .
Sụt sùi ướt cỏ Đạm Tiên ,
Chị thương kẻ khuất đừng quên người còn .
Mấp mô số phận vuông tròn ,
Đất không thể nhốt linh hồn đòi yêu .
Là em nói vậy thôi Kiều ,
Sánh sao đời chị trăm chiều bão giông .
Con đò đời chị về không ,
Chở theo tiếng khóc của sông Tiền Đường .
Chị nhiều hờn giận yêu thương ,
Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò .
Em chưa được thế bao giờ ,
Tiết trinh thương chị đánh lừa trái tim .
Em thành vợ của chàng Kim ,
Ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao .
Đêm trường giấu nỗi khát khao ,
Kiều ơi em đến kiếp nào được yêu !
NỖI NIỀM THÚY KIỀU
( Thơ : Tô Hoàng Lâm )
Em thương chàng lắm ... Hải ơi !
Tưởng Hồ Tôn Hiến là người có tâm .
Hóa ra em đã bị nhầm ,
Làm chàng chết đứng lỗi lầm tại em .
Giang hồ bách chiến bao phen ,
Chỉ trong khoảnh khắc đời nên thế này .
Cửu tuyền chàng hỡi có hay !
Muốn cùng nhau thác chung ngày dễ đâu .
Bởi em còn nặng kiếp sầu ,
Tiền Đường chốn ấy hẹn sau gặp chàng .
Xót thương duyên phận bẽ bàng ,
Sắt son vàng đá trao chàng kiếp sau .
Hận lòng khuyên lỡ một câu ,
Anh hùng mắc bẫy gieo sầu thuyền quyên .
NỖI NIỀM THỊ NỞ
( Thơ : Quang Huy )
Người ta cứ bảo dở hơi ,
Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi .
Dở hơi nào dở hơi gì ,
Váy em xắn lệch đôi khi cũng tình .
Làng này khối kẻ sợ anh ,
Rượu be với chiếc mảnh sành trong tay .
Sợ anh chửi đổng suốt ngày ,
Chỉ mình em thấy anh say rất hiền .
Anh không nhà cửa bạc tiền ,
Không quen luồn cúi chẳng yên phận nghèo .
Cái tên thơ mộng Chí Phèo ,
Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao .
Quần anh ống thấp ống cao ,
Làm em hồn vía nao nao đêm ngày .
Khen con Tạo Hóa khéo tay ,
Nồi này thì úp vung này chứ sao .
Hôm nay trời ở rất cao ,
Sương thì đẫm quá trăng sao lại nhòa .
Người ta mặc kệ người ta ,
Riêng em rất thật đàn bà với anh .
Thôi rồi đắt lắm tiết trinh ,
Hồn em nhập bát cháo hành ngàn năm .
TÌNH CHÍ PHÈO THỊ NỞ
( Thơ : Tô Hoàng Lâm )
Chỉ muốn em thật lòng như Thị Nở ,
Yêu hết mình chẳng nỡ sự mưu toan ,
Vườn chuối thôi đâu cần chiếu giường màn ,
Nhưng ngây ngất ngập tràn đâu có thiếu ,
Rốt cuộc rồi chàng Chí Phèo cũng hiểu :
Ngoài rượu rồi vẫn thiếu thú bản năng ,
Tình nhân ơi xin hỏi một câu rằng :
Sao đất mình không bằng làng Vũ Đại ?
Bát cháo hành làm Chí Phèo nhớ mãi ,
Hoang dã mà tình lại quá nên thơ .
THƯỜNG DÂN
Đông thì chật ít thì thưa ,
Chẳng bao giờ thấy dư thừa thường dân .
Quanh năm chân đất đầu trần ,
Tác tao sau những vũ vần bão giông .
Khi làm cây mác , cây chông ,
Khi thành biển cả khi không là gì .
Thấp cao đâu có làm chi ,
Ngàn năm cỏ vẫn xanh rì cỏ thôi .
Ăn của đất uống của trời ,
Dốc lòng cởi dạ cho người mình tin .
Ồn ào mà vẫn lặng im ,
Mặc ai mua nổi bán chìm thiệt hơn .
Chỉ mong ấm áo no cơm ,
Chắt chiu dành dụm thảo thơm ngọt lành .
Hòa vào trời đất mà xanh ,
Vô tư mấy kiếp mới thành thường dân .
( Thơ : Nguyễn Long )
Tuyệt vời kiếp sống thường dân ,
Thẳng lưng ngẩng mặt cóc cần lọng ô .
Chẳng lo đối phó mưu mô ,
Chẳng lo số 8 còng vô tay mình .
Chẳng lo bằng hữu mần thinh ,
Chẳng lo trôi giạt nghĩa tình sáng trong .
Kiếp quan bao nỗi bận lòng ,
Tranh ăn cướp uống long đong tháng ngày .
Giấc ngủ thì nào có say ,
Cơn mơ hét toáng sao mày ép tao .
Đường dây tham nhũng cột vào ,
Không theo đòn giáng lốc ao có ngày .
Thường dân luôn được ngủ say ,
Tình trong muối mặn gừng cay yêu chiều .
Cộng đồng gắn bó thương yêu ,
Vô tư hết độ quá nhiều thảnh thơi .
Còn chi hơn thế bạn ơi !
Kiếp sau tôi vẫn mê đời thường dân .
( Thơ : Tô Hoàng Lâm )
Chị yêu lệ chảy đã đành ,
Chứ em nước mắt đâu dành chàng Kim .
Ơ kìa ! Sao chị ngồi im ,
Máu còn biết chảy về tim để hồng .
Lấy người yêu chị làm chồng ,
Đời em thể thắt một vòng oan khiên .
Sụt sùi ướt cỏ Đạm Tiên ,
Chị thương kẻ khuất đừng quên người còn .
Mấp mô số phận vuông tròn ,
Đất không thể nhốt linh hồn đòi yêu .
Là em nói vậy thôi Kiều ,
Sánh sao đời chị trăm chiều bão giông .
Con đò đời chị về không ,
Chở theo tiếng khóc của sông Tiền Đường .
Chị nhiều hờn giận yêu thương ,
Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò .
Em chưa được thế bao giờ ,
Tiết trinh thương chị đánh lừa trái tim .
Em thành vợ của chàng Kim ,
Ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao .
Đêm trường giấu nỗi khát khao ,
Kiều ơi em đến kiếp nào được yêu !
NỖI NIỀM THÚY KIỀU
( Thơ : Tô Hoàng Lâm )
Em thương chàng lắm ... Hải ơi !
Tưởng Hồ Tôn Hiến là người có tâm .
Hóa ra em đã bị nhầm ,
Làm chàng chết đứng lỗi lầm tại em .
Giang hồ bách chiến bao phen ,
Chỉ trong khoảnh khắc đời nên thế này .
Cửu tuyền chàng hỡi có hay !
Muốn cùng nhau thác chung ngày dễ đâu .
Bởi em còn nặng kiếp sầu ,
Tiền Đường chốn ấy hẹn sau gặp chàng .
Xót thương duyên phận bẽ bàng ,
Sắt son vàng đá trao chàng kiếp sau .
Hận lòng khuyên lỡ một câu ,
Anh hùng mắc bẫy gieo sầu thuyền quyên .
NỖI NIỀM THỊ NỞ
( Thơ : Quang Huy )
Người ta cứ bảo dở hơi ,
Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi .
Dở hơi nào dở hơi gì ,
Váy em xắn lệch đôi khi cũng tình .
Làng này khối kẻ sợ anh ,
Rượu be với chiếc mảnh sành trong tay .
Sợ anh chửi đổng suốt ngày ,
Chỉ mình em thấy anh say rất hiền .
Anh không nhà cửa bạc tiền ,
Không quen luồn cúi chẳng yên phận nghèo .
Cái tên thơ mộng Chí Phèo ,
Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao .
Quần anh ống thấp ống cao ,
Làm em hồn vía nao nao đêm ngày .
Khen con Tạo Hóa khéo tay ,
Nồi này thì úp vung này chứ sao .
Hôm nay trời ở rất cao ,
Sương thì đẫm quá trăng sao lại nhòa .
Người ta mặc kệ người ta ,
Riêng em rất thật đàn bà với anh .
Thôi rồi đắt lắm tiết trinh ,
Hồn em nhập bát cháo hành ngàn năm .
TÌNH CHÍ PHÈO THỊ NỞ
( Thơ : Tô Hoàng Lâm )
Chỉ muốn em thật lòng như Thị Nở ,
Yêu hết mình chẳng nỡ sự mưu toan ,
Vườn chuối thôi đâu cần chiếu giường màn ,
Nhưng ngây ngất ngập tràn đâu có thiếu ,
Rốt cuộc rồi chàng Chí Phèo cũng hiểu :
Ngoài rượu rồi vẫn thiếu thú bản năng ,
Tình nhân ơi xin hỏi một câu rằng :
Sao đất mình không bằng làng Vũ Đại ?
Bát cháo hành làm Chí Phèo nhớ mãi ,
Hoang dã mà tình lại quá nên thơ .
THƯỜNG DÂN
Đông thì chật ít thì thưa ,
Chẳng bao giờ thấy dư thừa thường dân .
Quanh năm chân đất đầu trần ,
Tác tao sau những vũ vần bão giông .
Khi làm cây mác , cây chông ,
Khi thành biển cả khi không là gì .
Thấp cao đâu có làm chi ,
Ngàn năm cỏ vẫn xanh rì cỏ thôi .
Ăn của đất uống của trời ,
Dốc lòng cởi dạ cho người mình tin .
Ồn ào mà vẫn lặng im ,
Mặc ai mua nổi bán chìm thiệt hơn .
Chỉ mong ấm áo no cơm ,
Chắt chiu dành dụm thảo thơm ngọt lành .
Hòa vào trời đất mà xanh ,
Vô tư mấy kiếp mới thành thường dân .
( Thơ : Nguyễn Long )
Tuyệt vời kiếp sống thường dân ,
Thẳng lưng ngẩng mặt cóc cần lọng ô .
Chẳng lo đối phó mưu mô ,
Chẳng lo số 8 còng vô tay mình .
Chẳng lo bằng hữu mần thinh ,
Chẳng lo trôi giạt nghĩa tình sáng trong .
Kiếp quan bao nỗi bận lòng ,
Tranh ăn cướp uống long đong tháng ngày .
Giấc ngủ thì nào có say ,
Cơn mơ hét toáng sao mày ép tao .
Đường dây tham nhũng cột vào ,
Không theo đòn giáng lốc ao có ngày .
Thường dân luôn được ngủ say ,
Tình trong muối mặn gừng cay yêu chiều .
Cộng đồng gắn bó thương yêu ,
Vô tư hết độ quá nhiều thảnh thơi .
Còn chi hơn thế bạn ơi !
Kiếp sau tôi vẫn mê đời thường dân .
( Thơ : Tô Hoàng Lâm )