.


Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

Chuyện : LƯU BÌNH - DƯƠNG LỄ





Phổ thơ : Tô Hoàng Lâm
Chương 1 :

   Truyện xưa Dương Lễ - Lưu Bình ,
Một đôi bạn , một nghĩa tình thủy chung .
   Bút nghiên đèn sách học cùng ,
Mỗi người mỗi vẻ khó chung hướng đường .

   Lưu Bình sao nhãng văn chương ,
Nhà giầu xem nhẹ chặng đường thành danh .
   Mải chơi ít chịu học hành ,
Bạc tiền dần cũng hóa thành bụi tro .

   Mẹ cha ai lấy đều lo ,
Nhưng không sao giúp nổi cho Lưu Bình .
   Dương Lễ tự biết phận mình ,
Vì nghèo nên phải học hành tu thân .

   Vận may lại góp thêm phần :
Được nâng đỡ của phụ thân Lưu Bình .
   Mải mê đèn sách học hành ,
Văn chương chữ nghĩa tiến nhanh từng ngày .

   Cuộc đời dần đã đổi thay ,
Cuộc đời cũng tới được ngày vinh quy :
   Tràng An vua mở khoa thi ,
Họ tên Dương Lễ đã ghi bảng vàng .


Chương 2:

   Lưu Bình trong cảnh cơ hàn ,
Mẹ cha sớm mất dở dang đường đời .
   Đã đi tìm gặp một người :
Là quan Dương Lễ bạn thời học xưa .

   Nào ngờ Dương Lễ làm ngơ ,
Sai cho cơm nguội với cà mốc meo .
   Lưu Bình hy vọng bao nhiêu ,

Bấy nhiêu thất vọng thêm nhiều oán than .
   Quay về trong cảnh lang thang ,
Nghĩ tới tình bạn lòng tan nát dần .

   Nghinh Hương là quán nghỉ chân ,
Tiện tay chàng viết đôi vần thơ chơi .
   Ý thơ thầm trách tình người ,
Ý thơ thầm hẹn giục đời vươn lên .


Chương 3

   Bỗng một nàng đẹp như tiên ,
Châu Long tên gọi , xin phiền làm quen .
   Xem thơ nàng tỏ ý khen ,
Tiếp theo mới hỏi chàng phiền cớ sao !

   Chàng Lưu trước đáp lời chào ,
Sau là thành thật đổi trao đôi lời :
   "Tôi và Dương Lễ cùng thời ,
Một đôi bạn học hai người cùng thi .

   Dương Lễ bái tổ vinh quy ,
Bỏ rơi tình bạn phân bì hèn sang ."
   Nghe xong nàng thấy ngỡ ngàng ,
Nguyện mong tiếp sức cho chàng tiến thân .

   Được lời vui đến bội phần ,
Như đang bĩ cực gặp tuần thái lai .
   Bên nhau trên chặng đường dài ,
Rồi về chung sống ngăn hai gian phòng .

   Nàng rằng :"Thiếp sẽ chờ mong ,
Chàng lên danh vọng ta trong một nhà ".


Chương 4 :

   Lưu Bình nghĩ lại chuyện qua ,
Cay chua tủi hận khó mà nguôi ngoai .
   Nên đã gắng sức dùi mài ,
Đêm khuya ngày rạng tài trai sách đèn .

   Cuộc đời quyết chí một phen ,
Để cho phân biệt sang hèn tiêu tan .
   Bên chàng đôi cánh tay tiên ,
Thoi đưa khung cửi ngày đêm quản gì .
   Để chàng vui ngọn đèn khuya ,

Để chàng hướng tới đường về Tràng an .
   Trăng lên trăng đứng trăng tàn ,
Năm canh thao thức với làn gió đông .

   Thịt da đâu phải sắt đồng ,
Khát khao thì cũng cam lòng vậy thôi .
   Trôi đi đã mấy năm rồi ,
Lại sắp đến cuộc thi tài chọn quan .

   Những ngày hướng tới Tràng an ,
Chàng Lưu vui chúc rượu nàng Châu Long :
   "Chúc cho lòng hãy chiều lòng ,
Chúc đôi ta cuộc động phòng tri âm ".

   Nàng rằng :"Lời hẹn sắt cầm ,
Giờ chàng đã bị lẫn nhầm rồi sao !
   Thiếp đây thân phận má đào ,
Những mong gặp được anh hào chở che .

   Chàng đừng lẫn lộn tỉnh mê ,
Mà sai lạc hướng đường về công danh .
   Có được cuộc sống hiển vinh ,
Thì duyên mới đẹp thì tình mới say ".

   Chợt tỉnh chàng Lưu mới hay ,
Một trang thục nữ lòng đầy trắng trong .
   Vì đâu lòng phải trách lòng ,
Cũng vì duyên kiếp đèo bòng mà thôi . 


Chương 5 :

   Ba năm lại đến kỳ rồi ,
Các trang sĩ tử lại hồi Tràng an .
   Qua kỳ thi tiếng loa vang ,
Lưu Bình đã được thăng quan ngôi đầu .

   Mong về để trả ơn sâu ,
Mong về để nối nhịp cầu tơ duyên .
   Nào ngờ chẳng thấy nàng tiên ,
Than thân trách phận tơ duyên bẽ bàng .


Chương 6 :

   Chợt gia nhân họ Dương sang ,
Mang theo lễ vật mừng quan Lưu Bình .
   Chuyện xưa còn cộm bên mình ,
Trả lễ và trách còn tình nghĩa đâu .

   Gia nhân Dương Lễ thỉnh cầu ,
Đủ lời mời mọc đủ câu giãi bày .
   Rằng :"Quan Dương Lễ bấy nay ,
Biết sai với bạn từ ngày năm xưa .

   Mong quan Lưu đại xá cho
Và mong được gặp nhỏ to đôi lời ".
   Quan Lưu nghĩ chẳng hẹp hòi ,
Quyết đi gặp lại con người ngày xưa .

   Để xem còn có làm ngơ ,
Để xem khinh bạn bây giờ còn không .
   Khi đi dáng vẻ ung dung ,
Khi vào chẳng chút ngại ngùng họ Dương .


Chương 7 :

   Một thời xa cách hai phương ,
Quan Dương Lễ nhớ chặng đường ngày xua .
   Chạnh lòng nên vội cúi thưa :
"Chúc mừng công trạng anh vừa thăng quan .

   Vì sao thoát cảnh cơ hàn ?
Vì sao chiếm được bảng vàng sắc phong ?".
   Quan Lưu chẳng chút giấu lòng ,
Rằng :"Do tiên nữ ra công tháng ngày.

   Đời tôi mới có hôm nay ,
Muốn đền ơn nghĩa cao dày bấy lâu .
   Nhưng về chẳng thấy nàng đâu ,
Ba năm gần gũi nguyên mầu trắng trong .

   Quá may tiên nữ giầu lòng ,
Còn tình bạn cũ thì mong đợi gì .".
   Nói xong toan chuyện ra về ,
Để từ gã bạn phân bì hèn sang . 


Chương 8 :

   Quan Dương can sự vội vàng :
"Phu nhân tôi muốn đích nàng tiễn chân .
   Đoạn rồi cho gọi phu nhân ,
Phút giây khung cảnh có phần xốn xang .

   Quan Lưu hết sức bàng hoàng ,
Vợ quan Dương Lễ chính nàng Châu Long .
   Sững sờ vội hỏi thật lòng :
"Vì sao có sự lạ lùng hôm nay ?"

   Châu Long nhỏ nhẹ giãi bày :
"Nuôi quan ăn học là thay phận chồng .
   Vì chồng mà phải dối lòng ,
Chăn đơn gối chiếc má hồng đành cam ".


Chương 9 :

   Quan Lưu nghe chuyện ngỡ ngàng ,
Gối quỳ tay lạy đôi hàng lệ rơi :
   "Thế là chuyện đã rõ rồi ,
Cúi xin hai bạn một lời lượng tha .

   Cũng vì cách trở tình xa ,
Thật hư chả rõ đâu là đục trong .
   Nên đem lòng oán trách lòng ,
Quả tôi có mắt mà không biết nhìn .

  
Công ơn trời bể khó quên ,
Nghĩa tình có một ở trên đời này .
   Những điều sự thật hôm nay ,
Mà tôi cứ ngỡ đang ngày trong mơ .

   Công ơn trả đến bao giờ ,
Kiếp này chưa hết xin chờ kiếp sau ".
   Quan Dương Lễ vội ngắt câu :
"Xin anh đừng nói ơn sâu nghĩa dày.

   Đời tôi có được đổi thay ,
Cũng là nhờ cậy những ngày bên nhau .
   Cha mẹ anh đã đỡ đầu ,
Giúp tôi ăn học tình sâu quản gì .

   Mẹ cha giờ đã ra đi ,
Hãy xem mọi chuyện cũng vì nhau thôi .
   Thăng quan tôi đã xong rồi ,
Còn anh cũng phải cuộc đời thành danh .

  
Chuyện xưa làm anh bực mình ,
Là khổ nhục kế của tình bạn thôi .
   Chúng mình nay đã đổi đời ,
Chắc là cha mẹ vui nơi suối vàng .

   Châu Long nàng đã sẵn sàng ,
Thay chồng nuôi bạn công nàng chút thôi .
   Giúp anh bổn phận chúng tôi ,

Xin đừng nói nữa những lời hàm ơn .
   Dù cho bể cạn non mòn ,
Còn tình còn nghĩa thì còn tri ân ".


Chương 10 :

   Niềm vui vui đến bội phần ,
Niềm vui vui đến khôn cầm lệ rơi .
   Chén thù chén tạc đầy vơi ,
Hoa đăng yến tiệc tình đời thêm say .

   Ba năm chỉ đợi một ngày ,
Một ngày để được giãi bày cùng nhau .
   Có qua một cuộc bể dâu ,
Mới hay tình nghĩa nguyên màu thủy chung .

   Phu thê trọn đạo chữ "...tòng..."
Nghĩa tình bè bạn sáng trong ngàn đời .
   Câu chuyện chỉ có thế thôi ,
Tấm gương có một để đời soi chung .

 
Hết truyện

Xin mời các bạn thăm ngôi nhà thứ 2 của tôi :
http://blog.yahoo.com/ToHoangLam/articles/page/1



Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

SỰ TÍCH TRẦU - CAU



Sự tích trầu - cau  
Phổ thơ : Tô Hoàng Lâm

Chương 1 :

Thủa xa xưa quá lâu rồi ,
Một nhà sinh được hai người con trai .
Sự giống nhau như hai giọt nước ,
Khó mà phân biệt được bề ngoài .
Tính tình chỉ khác chút thôi ,
Người em trầm lặng ít lời hơn anh .
Khi đến tuổi trưởng thành khôn lớn ,
Thì mẹ cha lại sớm qua đời .
Người cha tính chuyện xa xôi ,
Trước khi chết đã nhờ người họ Lưu :
"Tôi qua đời hãy cưu mang hộ ,
Dạy con tôi chúng nó nên người  ".
Ông Đạo Sỹ đã nhận lời ,
Chiều theo nguyện ước của người khuất xa .


Chương 2 :

Hai chàng được đưa về nhà ,
Và nhanh chóng được coi là thân nhân .

Hai anh em chuyên cần khuya sớm ,
Học hành chăm chẳng dám buông lơi ,
Bởi do họ biết nghe lời ,
Nên ông Đạo Sỹ thấy đời thêm vui .
Nhà thầy lại có người con gái ,
Tuổi trăng tròn trông lại càng xinh .
Thấy hai chàng ở nhà mình ,
Dễ gần nên đã mang tình thương yêu .
Thế nhưng lại khó một điều ,
Giống nhau như đúc biết chiều tình ai .
Một hôm gặp cả hai nàng bảo :
"Mời các anh ăn cháo cho vui ".
Nhưng chỉ mang một bát thôi ,
Nấp vào chỗ kín để rồi xem sao .
Khi thấy họ nhường nhau mới rõ ,
Người anh cười thấy có duyên hơn .
Thế là nàng đã yêu luôn ,
Tình yêu trong trắng bắt nguồn từ đây .


Chương 3 :

Khi biết chuyện người thầy vui vẻ ,
Nhận người anh là rể trong nhà ,
Thế rồi hôn lễ diễn ra ,
Và thầy Đạo Sỹ cho nhà ở riêng .
Tinh anh em thường xuyên quyến luyến ,
Nên người em chẳng tiện ra rời ,
Mặc dù anh đã có đôi ,
Nhưng người em quyết không rời xa anh  .
Tuy nhiên vẫn là tình sau trước ,
Nhưng làm sao giữ được vuông tròn ,
Người em thi thoảng thấy buồn ,
Đôi khi cảm nhận cô đơn cõi lòng .


Chương 4 :

Rồi một hôm ra đồng vun xới ,
Hai anh em gần tối về nhà ,
Thế là nàng đã chạy ra ,
Thấy em ôm vội tưởng là người anh .
Anh nhìn thấy trở thành nghi vấn ,
Dẫu lẫn nhưng chuyện bận tâm rồi ,
Chỉ vì người chị dâu thôi ,
Oan này còn một kêu trời nhưng xa .
Từ đấy em sinh ra buồn chán ,
Tình anh em cũng cạn vơi rồi ,
Sự ghen tuông chẳng thành lời ,
Nhưng người anh vẫn nghi hoài cho em .


Chương 5 :

Ở với anh chỉ thêm xấu hổ ,
Thế là chàng rời bỏ ra đi .
Ra đi không mục đích gì ,
Chặng đường vô định chỉ vì buồn thôi .
Đi đã mấy ngày trời ròng rã ,
Đến bên bờ sóng cả sông sâu ,
Khung cảnh hết sức quạnh hiu ,
Chẳng thấy gà gáy chim kêu đêm ngày .
Đi chẳng được ngồi đây khóc mãi ,
Kiệt sức rồi chết tại chốn đây .
Biến ra tảng đá nơi này ,
Bên bờ sông vắng không người lại qua .


Chương 6 :

Thấy người em bỏ nhà biến mất ,
Anh mới hiểu sự thật bị oan ,
Thương em trong cảnh lang thang ,
Dại rồi còn biết khôn làm sao đây .
Chàng ra đi hàng ngày tìm kiếm ,
Đi mãi rồi lại đến bờ sông ,
Thấy một phiến đá lạ lùng ,
Ngồi bên cạnh khóc cầu mong em về .
Cuộc đời thật đến tái tê ,
Tìm em chẳng thấy còn về làm chi .
Đói và mệt nên suy kiệt sức ,
Cuối cùng rồi cũng chết tại đây .
Sau đó biến thành loài cây ,
Thân cao thẳng đứng lá đầy nhành ngang .
Nàng ở nhà bặt tăm tin tức ,
Sự lo buồn thao thức năm canh ,
Ngồi chờ chồng mãi chẳng đành ,
Lại ra đi để tìm anh em chàng .
Tới vùng sông nước mênh mang ,
Cũng ngay tại chỗ hai chàng hóa thân .
Cùng đường đành dừng chân ngồi lại ,
Suốt mấy ngày khóc mãi không thôi ,
Ngất đi và cũng qua đời ,
Ngay cạnh hai người là đá với cây ,
Rồi hóa thành loài dây leo bám ,
Quấn quanh cây thẳng đứng tốt tươi ,
Ít lâu sau, hạn khắp nơi ,
Đất đai nứt nẻ cây thời chết khô ,
Nhưng hai cây bên bờ sông rộng ,
Vẫn bình thường vẫn sống tốt tươi .


Chương 7 :

Sự mất tích của ba người ,
Làm cho đạo sỹ đứng ngồi chẳng yên .
Nên đã rủ làng trên xóm dưới ,
Đi kiếm tìm rồi tới chốn đây ,
Thấy cây lạ mọc nơi này ,
Mọi người liên tưởng chính cây là người .
Nên dựng miếu thờ nơi ven biển ,
Đặt tên là : ( Nghĩa tiết - Thuận hòa ).


Chương 8 :

Tin đồn ngày một lan xa  ,
Nhà vua xúc động đã qua chốn này
Và sai người leo cây hái quả ,
Rồi bổ ra nếm thử xem sao ,
Thấy chát người nếm vội tâu .
Hái lá thử tiếp người hầu rằng cay .
Vua cho trộn cả hai thứ đó ,
Khi nhai thì nước đỏ hiện ra ,
Vua kinh ngạc nhổ vào hòn đá ,
Thấy bừng lên mùi lạ như men ,
Vua rằng :"Tình họ keo sơn ,
Hãy nên nhân giống mọi miền thôn quê ".
Cũng từ đó trở thành tục lệ ,
Quả lá này làm lễ xe duyên ,
Trầu, cau, vôi dân đặt tên ,
Duy trì tục lệ vững bền ngàn năm .
Tục ăn trầu người Việt Nam ,
Cũng là từ đấy dân gian truyền đời .


Hết chuyện
Xin mời các bạn thăm ngôi nhà thứ 2 của tôi :
http://blog.yahoo.com/ToHoangLam/articles/page/1
                   


















































                          Rượu vào thơ mới chịu ra ,
                   Giọng men mới chính xác là thơ tôi .
                          Khi châm biếm , khi lả lơi ,
                   Khi câu quan họ : người ơi đừng về ...
                          Xa xôi cách trở sơn khê ,
                 Đem thơ gửi gió chở về viễn phương .
                       Quan san muôn dặm nẻo đường ,
                 Câu thương lời nhớ cứ vương vấn hoài .
                          Tình đời đâu dễ nhạt phai ,
                     Mở trang phây búc ngỡ ai gọi mình .