Nhân giỗ tổ Hùng Vương tôi xin đăng lại câu chuyện cổ mà tôi đã phổ thơ trước đây .
MỴ CHÂU - TRỌNG THỦY
Chương 1 :
Nước Âu Lạc thủa xa xưa ,
An Dương Vương là ông vua trị vì .
Đề phòng binh biến loạn ly ,
Xây thành đắp lũy phòng khi giặc vào .
Nhưng rồi chẳng hiểu vì sao ,
Cứ xây xong đất lại ào ào trôi .
Xây đi xây lại liên hồi ,
Vẫn là như thế vua tôi đau lòng .
Quần thần khanh tướng tâu rằng :
" Điều này thật lạ phải chăng điềm trời .
Cứu nhân độ thế cho đời ,
Cầu xin Hoàng Thượng kêu trời sớm đi !"
Vua rằng :" Ta sống từ bi ,
Có gây nên tội tình gì cho cam .
Nhưng thôi cứ lập đàn tràng ,
Để ta kêu với Ngọc Hoàng xem sao ".
Chương 2
Mấy ngày khấn vái trời cao ,
Nhưng không hề thấy chiêm bao điều gì .
Bỗng nhiên có chuyện lạ kỳ :
Một ông lão tới xin quỳ trước vua .
Tâu rằng có một thần rùa ,
Kim Quy tên gọi tìm vua tấu trình .
Chuyện xôn xao chốn cung đình ,
Cửa đông bỗng thấy hiện hình Kim Quy .
Rùa vàng rực rỡ uy nghi ,
Thị vệ kiệu rước Kim Quy vào chầu .
Thần rằng :" Thành lũy bấy lâu ,
Xây xong lại đổ phải đâu điềm trời .
Mà do yêu quái hại người ,
Xin nhà vua để cho tôi diệt trừ .
Đức vua là đấng nhân từ ,
Vì vua tôi quyết diệt trừ yêu ma ".
Vua rằng :" Thần đã vì ta ,
Vì ta xem cũng như là vì dân .
Mau mau giúp trẫm góp phần ,
Xây thành phòng thủ ngăn quân thù vào ".
Chương 3 :
Thế rồi thành được xây cao ,
Theo hình xoáy ốc giặc vào khó ra .
Tên thành được đặt : Cổ Loa ,
Người dân Âu Lạc ai mà chả vui .
Vua cảm tạ thần hết lời :
"Trừ ma diệt quỷ đời đời trẫm ghi .
Nhưng xin hỏi thần Kim Quy :
Giặc sang vây hãm lâu thì tính sao ?"
Thần rằng :" Móng phép xin trao ,
Nhà vua tạo nỏ bắn vào giặc tan ".
Nghe xong vua thấy ngỡ ngàng ,
Nửa hư nửa thực còn hoang mang nhiều .
Đoán biết thần tấu một điều :
" Khi nào cần bệ hạ kêu , tôi về ".
Đoạn rồi thần biến nhanh đi ,
Hướng ra biển cả trước khi tối trời .
Chiếc móng vua trao một người :
Là Cao Lỗ, làm theo lời thần thiêng .
Khi xong đã bắn vua xem ,
Quả nhiên một phát vung tên đầy trời .
Thế là vua đã tin lời ,
Yên tâm bờ cõi muôn đời tồn vinh .
Chương 4 :
Bấy giờ có một triều đình :
Nước Nam việt , phía bắc thành Cổ Loa .
Tên vua thường gọi Triệu Đà ,
Đánh nước Âu Lạc đã ba bốn lần .
Nhưng không địch nổi nỏ thần ,
Đành cam chịu cảnh tướng quân chết nhiều .
Triệu Đà phách lạc hồn xiêu ,
Không sao hiểu nổi cái điều lạ thay .
Binh hùng tướng mạnh thế này ,
Mà khi xung trận thân đầy mũi tên .
Hết ngày rồi lại tới đêm ,
Quên ăn quên ngủ để tìm cho ra .
Hình thành chước quỷ mưu ma :
Liền toan tính nước cầu hòa bang giao .
Biết tin công chúa Mỵ Châu ,
Con vua Âu Lạc chưa đâu kết tình .
Hoàng tử Trọng Thủy con mình ,
Sai quan đi sứ cầu tình xe duyên .
Quyết tâm khám phá một phen ,
Nắm cho tường tận binh quyền đối phương .
Chương 5 :
Bấy giờ vua An Dương Vương ,
Biết đâu địch kế mà lường họa sau .
Cho rằng Trọng Thủy Mỵ Châu ,
Đã thành phu phụ còn đâu ngại ngần .
Bằng lòng chẳng chút phân vân ,
Để hai vua được một lần thông gia .
Thế là hôn lễ diễn ra ,
Cung đình nhộn nhịp chan hòa niềm vui .
Chén thù chén tạc đầy vơi ,
Hoa đăng yến tiệc tình đời thêm say .
Theo phong tục quốc gia này :
Trọng Thủy ở rể sau ngày kết hôn .
Dẫu rằng một ít thời gian ,
Cũng xong mục đích luận bàn của cha .
Chương 6 :
Ngày đầu Trọng Thủy dò la ,
Mỵ Châu tâm sự qua loa đôi lời .
Nhưng khi nồng cháy tình đời ,
Lòng tin tuyệt đối trong người Mỵ Châu .
Thế là bí ẩn trao nhau ,
Đã tình chồng vợ còn câu lệ gì .
Rằng :" Nỏ do thần Kim Quy ,
Giúp vua chiếc móng quyền uy lạ thường ".
Một khi chuyện đã tỏ tường ,
Kế gian thiết lập con đường binh đao .
Nỏ giả lập tức thay vào ,
Xong xuôi Trọng Thủy tạm chào Mỵ Châu .
Rằng :" Xa quê đã bấy lâu ,
Về thăm ít bữa rồi sau lại gần ".
Khi đi Trọng thủy phân vân :
"Xa nàng ta thấy muôn phần nhớ thương .
Nhỡ khi binh biến hai phương ,
Biết tìm nàng ở chặng đường nào đây ".
Mỵ châu buồn bã tỏ bày :
"Chàng đừng lo ngại những ngày cách xa .
Lông ngỗng áo em bứt ra ,
Cứ theo dấu vết để mà tìm nhau ".
Chương 7 :
Tới nhà Trọng thủy vội tâu ,
Triệu Đà cười bởi mưu sâu đã thành .
Lập tức phát lệnh dấy binh ,
Đánh nước Âu Lạc chiếm thành Cổ Loa .
Tưởng nỏ thần vẫn bên ta ,
An Dương Vương mặc Triệu Đà tiến quân .
Ngờ đâu khi giặc tới gần ,
Sai đem bắn thấy nỏ thần hết thiêng .
Kinh thành trong cảnh ngả nghiêng ,
Quân thù ào ạt trống chiêng vang trời .
Chương 8 :
An Dương Vương thấy nguy rồi ,
Vội lên lưng ngựa xa rời Cổ Loa .
Mỵ Châu ngồi phía lưng cha ,
Nhân khi trời tối thoát ra khỏi thành .
Trải qua bao dặm hành trình ,
Tới vùng Mộ Dạ vua đành dừng chân .
Vì biên giới đã sát gần ,
Phía sau giặc vẫn ầm ầm đuổi theo .
Bên bờ vách núi cheo leo ,
Cùng đường đành cất tiếng kêu Thần Rùa .
Rùa vàng hiện trước mặt vua :
" Vì sao bệ hạ gọi rùa tới đây ? "
Vua rằng :" Giặc đuổi đêm ngày ,
Không sao chạy thoát điều này vì đâu !"
Thần rằng :"Người ở phía sau ,
Chính là giặc , bệ hạ đâu có lường .
Đã rắc lông ngỗng chỉ đường ,
Cho nên giặc mới biết phương truy tìm ".
Giật mình vua ngoảnh lại xem ,
Ngoài Mỵ Châu chẳng có thêm người nào
Thế là kiếm rút khỏi bao ,
Chém đầu công chúa rồi lao trẫm mình .
Chương 9 :
Tới nơi Trọng Thủy thất kinh ,
Đầu rơi máu chảy cảnh tình thương đau .
Chàng liền ôm xác Mỵ Châu ,
Thét gào than khóc tình đâu chia ly .
Chàng còn thiết sống làm chi ,
Trẫm thân đáy giếng để đi tìm nàng .
Về sau truyền thuyết cho rằng :
Ngọc trai là máu của nàng Mỵ Châu .
Để nguyên thì ngọc tối màu ,
Giếng Trọng Thủy chết rửa vào ngọc trong .
Chương 10 :
Một câu chuyện thật đau lòng ,
Bởi do kế hiểm nên không trọn đời .
Hối hận thì quá muộn rồi ,
Còn chi mà oán trách người vua cha .
Chữ tình chữ hiếu bên ta ,
Đôi khi nghịch phản ai mà biết đâu .
Tình yêu trách nhiệm đối đầu ,
Thì con người dễ chịu nhiều đau thương .
Đã mang số kiếp đoạn trường ,
Xin đừng oán trách chặng đường dấn thân .
Hết truyện
Cám ơn các bạn ghé xem ,
Văn xuôi cổ tích dám đem gieo vần .
Kẹt vì chẳng phải thi nhân ,
Dẫu nêu được ý nhưng vần chửa xuôi .
Văn chương non nớt vậy thôi ,
Hãy nên bỏ quá cho tôi : Gã liều .
Lời hay nào có bao nhiêu ,
Nhưng câu dở lại hơi nhiều đúng không ?
Mong người tài giỏi cảm thông ,
Đừng bêu riếu quá uổng công : Gã liều .